KỶ NIỆM VỀ
MỘT CÂU ĐỐI NGÀY XUÂN
Tôi còn nhớ như in đêm giao thừa năm ấy- giao thừa tết Quí mùi ( năm 2003), đài Truyền hình Việt Nam truyền hình trực tiếp không khí vui tết đón xuân khắp ba miền. Đây là một sinh hoạt văn hoá tinh thần thực sự có ý nghĩa. Những người trong nước, kiều bào ở nước ngoài chắc chắn ai cũng “dán mắt” với cầu truyền hình để thấy ấm lòng hơn bên vị mứt gừng cay, bên “ thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ ...”
Đúng 20 giờ kém 15 phút, có một “sân chơi” chúng tôi không ngờ tới. Đó là giáo sư Vũ Khiêu ra câu đối trên truyền hình.
“ Trung với nước, hiếu với dân, đưa đất nước trên đường giàu mạnh”
“Xuất đối dị, đối đối nan”.. ( Ra câu đối dễ, đối lại khó) thế nhưng chưa đầy 5 tiếng đồng hồ sau, khi tổng kết, công bố kết quả đã có gần 10 ngàn người trong cả nước gửi về, vượt ngoài dự kiến của người ra đề và ban giám khảo phải làm việc cật lực.
Tôi và Thạc sĩ Võ Văn Luyến, hai anh em ruột cùng cha sinh mẹ đẻ, cùng ấm lạnh theo dòng đời, cùng ở gần nhau, cùng đam mê nghiệp chướng đã hội ý nhau: đối lại sau 15 phút.
“ Tốt việc đời, đẹp việc đạo, dựng xây đời khởi sắc văn minh”
Và điện thoại ra Hà Nội, lúc này Đài THVN nghẽn mạch, chúng tôi phải bấm-tắt-bấm nốt Redial chen từng giây mới chuyển tải được nội dung. Đầu dây bên kia, người tiếp nhận được vế đối yêu cầu chúng tôi đọc chậm từng chữ, cho biết địa chỉ và thông báo chờ xem kết quả vào trước lúc kết thúc cầu truyền hình.
Hồi hộp, chờ đợi. Cả hai anh em chúng tôi đều thấp thỏm và vẫn có chút le lói hy vọng.
Giờ G đã đến, giáo sư Vũ Khiêu tổng kết cuộc thi và công bố 1 giải nhất và 4 giải nhì. Giải nhất thuộc về đồng chí nào đó ở Thành phố Hải Phòng, tôi không nhớ tên. Đến lượt anh em chúng tôi, giáo sư nhận xét: “Đây là một trong những vế đối hay, chuẩn về từ loại, nội dung phù hợp với Nghị quyết VII về đại đoàn kết toàn dân tộc và tôn giáo... xứng đáng đạt giải nhì”.
Lúc này, hai gia đình chúng tôi (nhà kề nhau, không có đường phân vạch) đã cùng vui tết chung. Còn bạn bè chúng tôi liên tục, liên tục điện thoại về, lúc này ngược lại nhà tôi lại “nghẽn mạch” điện thoại. Một số anh em thân tình, gần gũi đến xông đất và chia sẻ nóng niềm vui này. Hai cô con gái chúng tôi ( sinh viên về nghỉ tết) nói to lên : “Chưa bao giờ nhà mình và nhà chú vui hết mức như thế này!”.
Đêm ấy, chúng tôi không ngủ, cả 2 nhà chúng tôi không ngủ! Chai rượu chát Pháp đã bật ra. Thi sĩ Võ Văn Luyến cùng người bạn đời, cùng “nhà tôi” nâng ly tiếp khách. Tôi cứ chạy ra chạy vào nghe điện thoại chúc mừng.
Có thể nói Hạnh phúc lúc giao thừa đã đến với chúng tôi, chắc chắn khó mà “trùng lai”!
Hạnh phúc sẽ "trùng lai" với anh. Anh chờ nhé!
Trả lờiXóa@ Nhà thơ VÕ QUÊ kính mến!
Trả lờiXóaCảm ơn anh nhiều nhé! Trong bài ẤN TƯỢNG PREEN có thừa 2 chữ ẤN TƯỢNG ở dòng 2. Anh chỉnh sửa giúp nhé!