Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008

14.6. 2008




HỌC TRÒ CỤ TÚ XƯƠNG

Có thằng bạn làm nghề gõ đầu trẻ
Đa đoan cuộc đời, nặng nợ văn chương
Cả gan đòi bắt tay cụ Tú Xương
Ăn nói bông đùa như chàng Tú Mỡ

Dù đã có ba con một vợ
Tiễn mùa đông hoa xuyên tuyết đã tan băng
Dù thảo nguyên ríu rít Yến, Oanh
Phía thu sang, còn lang thang du tử (*)

Thơ hắn viết mang hơi cụ Tú
Không cầu kỳ nắn nót phô trương
Lời viết ra từ đáy ruột gan
Hỏi: “Thiên hạ mang mang ai người tri kỷ?”(*)

Cũng có lúc hắn xổ giọng trầm thủ thỉ
Khi một mình ngồi với giai nhân
Mắt hắn buồn như bàn bạc ánh trăng
Cũng bé nhỏ như anh hùng trong thiên hạ (*)

Trong thơ hắn có khoảng trời đầy hoa lá
Có tiếng chim ca và ánh sáng mặt trời
Thơ hắn viết mỗi ý mỗi lời
Mang hơi ấm của bờ tre, mái rạ

Cuộc đời hắn như con thuyền ba lá
Mãi bồng bềnh trong cõi thực – hư
Rợp bóng chim câu, không súng nỗ hận thù
Như có lần Hắn đã từng tự bạch:

“Em thì đi ngang còn thơ thì đi dọc
Em và thơ ngang dọc suốt đời tôi!”
Hắn hồn nhiên đi giữa cuộc đời
Xin làm học trò cụ Tú Xương – Tú Mỡ!

Thành Cổ, mạnh hạ Ất Dậu
Hoàng Tấn Trung

(*): Ý thơ Võ Văn Hoa
(*): Thơ Nguyễn Bá Trạc
(*): Trích từ ý thơ cổ: “Trước sắc đẹp mọi anh hùng đều bé nhỏ”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét