TÌNH SỬ Ô LÂU- TƯỢNG ĐÀI TÌNH YÊU BẤT TỬ
Có những dòng sông mang trong mình những chiến tích lẫy lừng: Một Bạch Đằng Giang bất tử, một sông Thạch Hãn vùi giặc xuống tận bùn đen... nhưng cũng có dòng sông nghẹn ngào tình yêu nỗi nhớ: dòng sông Ô Lâu. Không biết từ bao giờ dòng sông ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi. Nhiều lần đã qua đây, bên những cây đa bến cộ dọc triền sông từ Hải Chánh, Hải Sơn, đến Hải Tân, Hải Hoà, tôi cứ mường tượng trang tình sử ấy, khúc bi tình ấy đã diễn ra từ bến sông này chăng?
Tôi như người khảo cổ tìm theo lớp bụi thời gian của thư tịch cổ tìm dấu tích thời xa vắng của một cuộc tình.
Chàng nho sinh xứ Nghệ xưa đã đến đây vào chiều sắp tắt nắng. Hành trình vào kinh đô ứng thi gặp khá gian truân. Trên bến vắng, cô lái đò chuẩn bị về nhà. Lời tha thiết về công danh sự nghiệp của chàng sĩ tử ấy đã đọng lại trong tâm khảm cô nàng. Không may mới ra giữa sông “trời làm một trận phong ba. Thiếp liều mình thiếp đưa chàng qua sông này”. Đôi cánh tay mảnh mai ấy, giữa “trời đất nổi cơn gió bụi” ấy, ai mà không thương, ai mà không cảm động. Và “an nhân” ấy đã biến thành “tình nhân” lúc nào không hay.
Chàng thề thốt: “Lạy trời thi đậu tháng ba - Về đền ơn trả nghĩa cây đa, sãi đò”.
Họ chia tay nhau và những mong ngày trở lại. Không may, khoa thi ấy, chàng bị hỏng. Không thể trở về khi “công chưa thành, danh chưa toại”, chàng tiếp tục ôn thi, 3 năm sau hỏng rồi 3 năm tiếp nữa cũng hỏng luôn. Đến khoa thứ 3, dằng dặc chín năm trời mới đậu! Trên đường vinh quy bái tổ, trở về bên bến sông xưa thì hỡi ôi, người xưa còn đâu?
Trăm năm lời hẹn dặn dò
Cây đa bến cộ mà đò khác đưa?
Chàng run run ướm hỏi ông lái đò. Thì ra đây là cha cô gái, ông kể cho chàng đầu đuôi nông nỗi:
Cây đa bến cộ còn lưa
Sãi đò đã thác năm xưa tê rồi!
Dòng sông hẹn thề đầm đìa nước mắt! Chàng đâu ngờ rằng, những năm tháng khắc khoải trông chờ ấy nàng đã “trầm mình” trong nỗi thầm trách “người tình nhân bạc nghĩa”. Chàng xót thương vật vã than khóc, vĩnh biệt từ đây một cuộc tình.
Trên bến sông cũ, cây đa vẫn nghiêng mình soi bóng xuống sông nước lạnh lùng. Từ đấy khách qua đò thỉnh thoảng vẫn nghe âm hưởng ngậm ngùi, nhắc nhở một mối tình bất tử:
Trăm năm dẫu lỗi hẹn hò
Cây đa bến cộ, con đò khác xưa
Sãi đò đã thác năm xưa
Cây đa bến cộ còn lưa đến chừ
Và vẫn còn “lưa đến chừ” trong nhân gian hương sắc một tình yêu thuỷ chung, đắm say và mãi mãi là niềm ước ao, hoài vọng của trái tim con người.
Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Từ nay, chú hạn chế kể chuyện buồn PNC nhé!"Buồn tưng bừng"còn "vui tê tái".Chú là một trong "những ngưòi thích đùa" như Ê-dit Nê -Zin ,nhà văn Thổ Nhĩ Kỳ vậy đó!
Trả lờiXóaHic, đọc thấy buồn buồn chú ah!
Trả lờiXóaAnh Hoa có tình cảm sâu nặng với Ô Lâu,Phước cũng vậy. Định viết 1 bài thơ về dòng sông quê hương của mình nhưng anh nói hay quá rồi nên tịt ngòi luôn. Hẹn ít ngày nửa chúng ta gặp nhau.
Trả lờiXóaHỏng sao đâu chú, nhiều khi con lại thích nghe những câu chuyện buồn đấy chứ!
Trả lờiXóa@Chú ng khac phuoc: Chú ơi! sao lại tịt ngòi...mỗi ngưoi có mỗi cách viết và cảm nhận khác nhau...nên chú viết đi, để cho con đọc và hiểu thêm...chú nhé!