Người dưng
Người dưng
Gió sao gió mát sau lưng
Dạ sao dạ nớ người dưng thế này
(Ca dao)
Người dưng là của người dưng
Mà sao tôi cứ tưởng chừng của tôi!
Trái tim bổi hổi bồi hồi
Bao lần hò hẹn bấy lần ngu ngơ
gặp nhau ra vẻ hững hờ
Vụng chèo khóe chống giả vờ người dưng
Mỗi khi trống vắng trong lòng
Nghe hồn rạo rực thanh âm dội về
Giữa chừng công việc bộ bề
Lại mơ đôi mắt ướt che dịu dàng
Canh khuya sực tỉnh mơ màng
Thấy mình ngọng ngiụ trong gian nhà mình
Chiều nay có kẻ si tình
Làm thơ để tặng một mình - người dưng!
Hoàng Tấn Trung
HỌC TRÒ CỤ TÚ XƯƠNG
* Chân dung bạn thơ VÕ VĂN HOA
Có thằng bạn làm nghề gõ đầu trẻ
Đa đoan cuộc đời, nặng nợ văn chương
Cả gan đòi bắt tay cụ Tú Xương
Ăn nói bông đùa như chàng Tú Mỡ
Dù đã có ba con một vợ
Tiễn mùa đông hoa xuyên tuyết đã tan băng
Dù thảo nguyên ríu rít Yến, Oanh
Phía thu sang, còn lang thang du tử (*)
Thơ hắn viết mang hơi cụ Tú
Không cầu kỳ nắn nót phô trương
Lời viết ra từ đáy ruột gan
Hỏi: “Thiên hạ mang mang ai người tri kỷ?”(*)
Cũng có lúc hắn xổ giọng trầm thủ thỉ
Khi một mình ngồi với giai nhân
Mắt hắn buồn như bàn bạc ánh trăng
Cũng bé nhỏ như anh hùng trong thiên hạ (*)
Trong thơ hắn có khoảng trời đầy hoa lá
Có tiếng chim ca và ánh sáng mặt trời
Thơ hắn viết mỗi ý mỗi lời
Mang hơi ấm của bờ tre, mái rạ
Cuộc đời hắn như con thuyền ba lá
Mãi bồng bềnh trong cõi thực – hư
Rợp bóng chim câu, không súng nỗ hận thù
Như có lần Hắn đã từng tự bạch:
“Em thì đi ngang còn thơ thì đi dọc
Em và thơ ngang dọc suốt đời tôi!”
Hắn hồn nhiên đi giữa cuộc đời
Xin làm học trò cụ Tú Xương – Tú Mỡ!
Thành Cổ
Mạnh hạ Ất Dậu
Hoàng Tấn Trung
(*): Ý thơ Võ Văn Hoa
(*): Thơ Nguyễn Bá Trạc
(*): Trích từ ý thơ cổ: “Trước sắc đẹp mọi anh hùng đều bé nhỏ”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét