CỌNG RƠM VÀNG
Anh về thăm nhà
Quê mình đang vào mùa lúa chín
Thơm cọng rơm vàng !
Anh qua xóm Làng
Đất ngấu bùn cuống rạ
Gánh thóc về muôn ngã
Em nói gì em ơi !
Anh đến Hộ Phiên, Ruộng Đìa, Thượng Đạc
Biển lúa vàng mênh mông
Chiền chiện, dế mèn ngân lên khúc hát
Vỡ oà trong anh tuổi ấu thơ hồng.
Anh thương từng cọng rơm
Ủ anh mùa động biển
Anh thương từng bát cơm
Mẹ độn nhiều khoai sắn
Con chúng ta hiểu mơ hồ về xe đạp nước
Chưa hiểu thế nào về đất gan gà
Chưa biết móng chân của mẹ, của bà
Chua phèn đóng váng.
Anh về thăm nhà
Muốn em và con ôn từng kỷ niệm
Thời mẹ đẻ cha sinh, thời hàn vi lận đận
Ta lớn lên từ cọng rơm vàng.
22/04/2003
VÕ VĂN HOA
Bài thơ của chú làm con nhớ những ngày thơ quá, cọng rơm vàng...hồi ấy cứ mỗi lần mùa lúa xong, dùng rơm khô để mà nấu cơm...khói mịt mù, không chịu canh là cơm sống nhăn...
Trả lờiXóaRồi những hôm đi làm rẫy...có dế là mấy anh con lại bắt về...cho nó đá...và nghe tiếng dế gáy!
Chúc chú tuần mới bình an chú nhé!